Huỳnh Thanh Điền
Thế giới này thay đổi thật nhanh. Chớp mắt một cái, mọi thứ đã khác, từ cách đi chợ, thanh toán, giao tiếp cho đến cách học và dạy. Công nghệ len lỏi vào từng ngóc ngách đời sống, khiến khoảng cách giữa con người và máy móc trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Con người có thể trò chuyện với một thiết bị, học từ một thuật toán, hay yêu qua một màn hình.
Theo đó, hành vi của con người cũng thay đổi: tốc độ nhanh hơn, khả năng thích nghi tốt hơn, nhưng cũng dễ mất kiên nhẫn và cô đơn hơn. Mọi thứ dường như chuyển động không ngừng trong guồng quay của dữ liệu và nhịp sống số hóa.
Nhưng giữa tất cả những đổi thay đó, vẫn có một điều bất biến: khát vọng được thấu hiểu và được kết nối bằng cảm xúc thật. Dù thế giới có ảo hóa đến đâu, con người vẫn tìm về những giá trị nền tảng – tình yêu, sự tin cậy, lòng nhân ái, và ý nghĩa của sự tồn tại. Chính những giá trị ấy là góc rẽ của mọi biểu hiện ngày nay, là mạch ngầm nuôi dưỡng xã hội.
Mỗi lần thế giới bước vào một cuộc cách mạng mới, công nghiệp, số hóa hay trí tuệ nhân tạo,… con người lại phải tự hỏi: ta đang tiến về phía trước, hay đang quên mất điều khiến ta là “người”?
Bởi rốt cuộc, công nghệ chỉ thực sự có ý nghĩa khi phục vụ con người, chứ không phải thay thế con người.
Sự thay đổi là quy luật của tự nhiên và tiến bộ. Nhưng giữa muôn vàn biến động ấy, con người vẫn cần một điểm tựa để không bị cuốn trôi, đó chính là giá trị sống, lòng nhân ái và khát vọng được kết nối thật sự.
Công nghệ có thể giúp ta chạm tới thế giới, nhưng chỉ có tình người mới giúp thế giới chạm lại ta.
Khi giữ được điều bất biến ấy trong tâm, mọi thay đổi sẽ không còn là mối đe dọa, mà trở thành động lực để ta lớn lên, để xã hội nhân văn hơn, và để sự tiến bộ thật sự có linh hồn.