Thật vô nghĩa về cuộc chiến giữa những người cùng chung số phận

Date: - View: 80 - By:

TS HUỲNH THANH ĐIỀN

Khi đứng trên bề mặt Trái Đất, chúng ta cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa thiên nhiên rộng lớn, nhưng đồng thời cũng bị bao vây bởi những ranh giới tưởng chừng rất vững chắc: lãnh thổ, tôn giáo, sắc tộc, ý thức hệ, quyền lực và lợi ích. Những đường kẻ vô hình ấy khiến con người tưởng rằng mình khác biệt, xa cách, và đôi khi thù địch với nhau.

Chúng ta tự dựng nên những bức tường trong tâm trí và rồi chiến đấu để bảo vệ những bức tường đó, dù cái giá phải trả là máu, là nước mắt, là sự sống của chính đồng loại. Nhưng nếu một lần có thể đứng ngoài Trái Đất, từ một điểm xa xăm trong vũ trụ, nhìn về hành tinh này, chỉ là một chấm xanh nhỏ bé lặng lẽ trôi nổi trong bóng tối mênh mông, ta sẽ thấy mọi thứ khác biệt hoàn toàn. Không còn quốc gia, không còn biên giới, không có bên thắng hay bên thua, chỉ có một ngôi nhà duy nhất, nơi sự sống đang tồn tại một cách mong manh và quý giá. Vậy mà hôm nay, trên chính chấm xanh ấy, con người vẫn đang giết nhau.

Ở Gaza, những đứa trẻ chưa kịp hiểu thế nào là thù hận đã chết trong bom đạn, hàng nghìn gia đình tan vỡ trong cuộc chiến không có điểm dừng giữa Israel và Hamas. Ở Ukraine, một cuộc chiến kéo dài giữa hai quốc gia từng có chung lịch sử đã biến những thành phố sôi động thành đống đổ nát, đẩy hàng triệu người vào cảnh tha hương. Tại Myanmar, bạo lực giữa quân đội và các nhóm sắc tộc khiến đất nước chìm trong hỗn loạn, bất ổn và khổ đau. Ở nhiều nơi khác trên thế giới  từ châu Phi đến Trung Đông, từ Á đến Mỹ Latinh  vẫn còn đó những tiếng súng, những trận chiến vì quyền lực, vì tài nguyên, vì hận thù đã hun đúc qua nhiều thế hệ.

Nhưng nếu nhìn từ bên ngoài, từ nơi không còn chỗ cho những tranh chấp nhỏ nhoi, ta sẽ nhận ra một sự thật đơn giản đến đau lòng: tất cả chúng ta đang cùng sống trên một chiếc thuyền mong manh giữa vũ trụ mênh mông. Và khi con người đâm vào nhau trên chính chiếc thuyền đó, thì không ai có thể đứng ngoài. Mọi cuộc chiến tranh giữa con người, suy cho cùng, đều là cuộc chiến giữa những người cùng chung số phận. Những sinh mệnh đều mong cầu được sống, được yêu thương, được an toàn, bất kể họ sinh ra ở đâu hay mang màu da nào.

Có lẽ, điều thế giới này cần không phải là thêm vũ khí, thêm rào chắn, mà là thêm một bước lùi để nhìn xa hơn, cao hơn và nhận ra rằng: hòa bình không phải là một lý tưởng, mà là điều kiện sống còn của nhân loại. Khi chúng ta thôi nhìn nhau như kẻ thù, mà bắt đầu nhìn nhau như những hành khách cùng ngồi trên một chuyến tàu xuyên qua bóng tối vô tận, có lẽ khi đó, chúng ta mới thực sự có hy vọng.

Khi đứng trên bề mặt Trái Đất, ta thấy mình nhỏ bé giữa bao la, mọi thứ dường như thật lớn lao và cách biệt. Nhưng nếu một lần đứng ngoài không gian, từ một góc xa của vũ trụ nhìn về, ta sẽ nhận ra rằng tất cả chúng ta, dù khác biệt thế nào đều đang chung sống trên cùng một hành tinh nhỏ bé, cùng chung một số phận.

LIÊN KẾT
FANPAGE